Ban đầu có một bé gái mất tích vào năm 1975, sau đó lần lượt từng người phụ nữ đã bị sát hại trong phạm vi 20km của tỉnh Saga như thị trấn Kitagata, Shiroishi, Kitashigeyasu và Takeo, nâng tổng số người bị hại lên là 7 người. Hầu hết các vụ án đều có những điểm chung:
Ngày 27/08/1975, Tomiko Yamasaki - học sinh trung học cơ sở (12 tuổi) sống tại Kitakata, Kishima (nay là thành phố Takeo), có hẹn một người bạn đến nhà chơi. Đến đêm, khi mẹ Tomiko đi làm tại một quán bar ở thị trấn Shiroishi, trở về nhà, bà thấy tấm nệm futon vẫn được trải ra và tất cả đèn trong nhà đều sáng. Nhận thấy điều không lành, bà đi kiếm Tomiko nhưng không thấy bóng dáng cô bé.
Năm năm sau, cụ thể là ngày 24/06/1980, khi cảnh sát đang tìm kiếm manh mối về vụ án sát hại nạn nhân thứ hai, thì nhận được tin báo của một trường tiểu học. Theo lời của Phó Hiệu trưởng kể lại: “Chúng tôi đang thực hiện công đoạn làm sạch bể tự hoại để chuẩn bị mở cửa hồ bơi thì các công nhân phát hiện ở đó có nhiều đá một cách bất thường, nên chúng tôi nghĩ rằng cần phải báo cáo cho cảnh sát”.
Khi cảnh sát đến, họ yêu cầu lấy hết đá ra và điều không ai ngờ rằng dưới khoảng 100 viên đá đủ kích cỡ là một bộ xương người. Sau khi thực hiện các xét nghiệm, cảnh sát xác định đây là Tomiko.
Lý do cho việc phát hiện chậm trễ này bởi vì con đường dẫn đến bể phốt của hồ bơi cực kỳ dốc và phủ đầy cỏ, nơi rắn lục sinh sống, nên hầu như không có ai lên đây, vì vậy bể phốt dường như đã không còn được sử dụng một thời gian dài.
Thông tin này nhanh chóng lan ra, khiến khu phố bình yên bỗng chốc rơi vào hoảng loạn. Các bậc phụ huynh sợ hãi đến mức hủy lớp học và chỉ cho con cái về nhà theo nhóm. Có một thời gian, không ai dám ra ngoài sau khi trời tối.
Cảnh sát Saga đã điều tra vụ án và cho rằng thủ phạm là một người quen thuộc với khu vực này và gia đình nạn nhân, đồng thời thẩm vấn tổng cộng 249 người. Kết quả là, một người đàn ông 29 tuổi, đã trở thành nghi phạm chính. Anh ta có quen nạn nhân và là khách quen tại quán bar nơi mẹ cô bé làm việc. Tuy nhiên, không có bằng chứng nào chứng minh tội ác của người đàn ông này và có cả chứng cứ ngoại phạm nên anh ta được thả sau đó.
Ngày 24/06/1980, thi thể một phụ nữ trong tình trạng khỏa thân được tìm thấy ở bể tự hoại phía bắc trường tiểu học cùng với nơi tìm thấy Tomoko. Thi thể đã phân hủy đến mức không thể nhìn rõ mặt và đang nổi trên mặt nước. Nạn nhân được xác định là Ritsuko Hyakutake (20 tuổi), nhân viên quán cà phê đã được báo mất tích vào ngày 12/04.
Hai tuần trước khi thi thể được tìm thấy, một đứa trẻ đang nhổ cỏ gần nhà vệ sinh đã tìm thấy một lọn tóc đỏ mà sau này được xác định là của Ritsuko. Theo kết luận của các chuyên gia, khi thủ phạm ném thi thể xuống bể tự hoại, thi thể đã phân hủy, chính vì thế mái tóc đã rụng khi hắn ta túm lấy và kéo xác cô gái. Kết quả khám nghiệm tử thi tại Đại học Y Kurume cũng kết luận rằng cô đã bị giết ở nơi khác và bị vứt xuống bể tự hoại, vì không tìm thấy dị vật trong phổi. Không có vật dụng cá nhân nào bị bỏ lại, một chiếc quần tất và một ống tiêm được tìm thấy trong bể phốt.
Quán cà phê nơi Ritsuko làm việc có một cuốn sổ tay, trong đó cô đã viết những dòng như sau: "Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là người đó". Theo chia sẻ của mọi người, Ritsuko dường như đã nói rằng cô muốn tự tử vào sinh nhật lần thứ 20 của mình. Khi một người bạn nữ hỏi cô lời khuyên về một món quà cho một người bạn sắp kết hôn, cô đã nói với giọng nghiêm túc: "Tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó. Tôi thực sự lo lắng lúc này".
Ba ngày sau, Ritsuko đột nhiên biến mất khỏi nhà. Ngay sau đó, cha cô nhận được một lá thư đe dọa ba dòng, viết bằng chữ kana cổ. Dòng đầu tiên không được công khai vì quyền riêng tư của gia đình, dòng thứ hai và thứ ba được tiết lộ nội dung là "Con gái tôi sẽ không bao giờ trở về" và "Một kết cục bi thảm". Đồng thời, gia đình cũng nhận được nhiều cuộc gọi đe dọa, yêu cầu không được tiết lộ bất cứ điều gì với giới truyền thông.
Sau đó một năm, vào ngày 7/10/1981, công nhân nhà máy 27 tuổi tên là Chizuko Ikegami, cũng sống tại Shiroishi, sau khi kết thúc ca làm việc, chấm công, rời công ty và biến mất. Cả gia đình và công ty của cô đều đã nộp đơn yêu cầu tìm kiếm. Theo lời khai của nhân chứng, sau khi Chizuko tan làm, cô đã đi mua sắm tại một siêu thị gần đó và trò chuyện với một người đàn ông khoảng 30 tuổi trong một chiếc xe màu nâu đỏ ở bãi đậu xe.
Trước đó bốn ngày, Chizuko cũng nghỉ làm không xin phép và báo với công ty là nghỉ để chăm sóc người mẹ đang ốm yếu. Ngày 21/10, thi thể của cô được tìm thấy tại một bãi đất trống ở Nakabaru, Saga trong tình trạng siết cổ bằng dây điện.
Ngày 17/2/1982, một học sinh lớp 5 (không tiết lộ danh tính) đã mất tích tại Kitashigeyasu, Saga khi đi bộ một mình về nhà. Gia đình, cảnh sát và đội cứu hỏa đã làm việc suốt đêm, tìm kiếm những nơi xung quanh.
Đến 18/2/1982, thi thể của cô bé được tìm thấy tại vườn quýt, cách hiện trường vụ sát hại nạn nhân thứ ba khoảng 2km. Nguyên nhân cái chết được kết luận là do siết cổ, trên lưng còn đeo ba lô màu đỏ. Cùng ngày tìm thấy xác, một người bạn của nạn nhân nhận được một cuộc gọi ngắn. Ngày hôm sau, tấm bưu thiếp được gửi đến với lời nhắn bắt cóc cô bé để đòi tiền chuộc nhưng sau cùng lại quyết định thủ tiêu.
Bên cạnh đó, theo lời nhân chứng, trước đó có một người đàn ông lạ mặt khoảng độ tuổi 30 thường xuyên lảng vảng ở khu vực tìm thấy xác của nạn nhân.
Mặc dù nội dung bức thư của nạn nhân thứ hai và thứ tư không có liên quan nhưng cảnh sát vẫn tin rằng bốn vụ án đang có mối liên hệ nào đó.
Khi những vụ án trước còn chưa có lời giải, thì ngày 27/01/1989, một cặp vợ chồng lái xe gần đèo Shikudai, Kitakata, Kishima đã phát hiện ba thi thể phụ nữ bị rơi xuống dưới một vách đá. Tatsuyo Yoshino (lúc đó 37 tuổi), nhân viên văn phòng, được tìm thấy trong tư thế nằm ngửa, trong khi Kiyomi Nakajima (lúc đó 50 tuổi), nội trợ, được tìm thấy trong tư thế nằm sấp, phần thân trên đang phân hủy. Khi khu vực xung quanh các thi thể được lục soát, hài cốt của Sumiko Fujise, làm việc tại một nhà hàng ở thành phố Takeo, được tìm thấy cách đó không xa.
Nguyên nhân cái chết của Sumiko vẫn chưa được xác định vì bà chỉ còn da bọc xương, nhưng cả Tatsuyo và Kiyomi đều chết vì ngạt thở. "Nếu chúng muốn giấu xác, vẫn còn rất nhiều nơi khác để giấu nhưng nhìn hiện trường thì giống như hung thủ muốn mọi người tìm ra được càng sớm càng tốt”. Cư dân gần hiện trường tỏ ra nghi ngờ. Mặc dù đó là một con đường núi không ai qua lại, nhưng gần đó có một khu dân cư, và không hề có dấu hiệu che giấu nào vì các thi thể chỉ bị ném bừa bãi.
Thời gian mất tích theo báo cáo của gia đình từng nạn nhân lần lượt là: Sumiko Fujise vào 8/7/1987; Kiyomi Nakajima vào 7/12/1988, lần cuối cùng người dân địa phương nhìn thấy bà còn sống là khi bà đi xe đạp chung với một người khác; Tatsuyo Yoshino vào 25/01/1989 sau khi nghe điện thoại từ ai đó, bà bỏ đi và mất tích.
Vì ba người mất tích vào thứ Tư, nên người dân địa phương còn có tên gọi khác cho vụ án này là "Wicked Wednesday" (Thứ Tư độc ác) hay "Wednesday Stranglers" (Kẻ bóp cổ thứ Tư).
Những cái chết thương tâm của bảy nữ nạn nhân khiến nhiều người đau xót, để lại vết thương không thể xóa nhòa đối với người thân. Nhưng điều khiến mọi người đau đáu hơn là kẻ thủ ác vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tháng 11/1989, một người đàn ông 26 tuổi bị bắt vì một vụ án khác, nhưng thừa nhận là hung thủ trong một cuộc thẩm vấn nhận thức (CI) (phương pháp thẩm vấn nhân chứng và nạn nhân những điều họ nhớ về vụ án). Tuy nhiên sau đó anh ta lại rút lại lời tự thú và dù bị kết tội ở nhiều vụ án khác nhau nhưng đối với “Vụ án Kitagata” thì vẫn không đủ bằng chứng, nên anh ta được tuyên bố vô tội đối với mọi cáo buộc. Kể từ đó, việc điều tra đi vào ngõ cụt và công lý dành cho các nạn nhân vẫn không được thực thi.