NỘI DUNG BÀI VIẾT

    Tinh hoa từ khung cửi – vẻ đẹp của vải dệt truyền thống xứ Phù Tang

    Tinh hoa từ khung cửi – vẻ đẹp của vải dệt truyền thống xứ Phù Tang

    Vải dệt truyền thống, với tư cách là một trong những mặt hàng thủ công lâu đời nhất của Nhật Bản, là kết tinh của tính thẩm mỹ tinh tế cùng kỹ thuật được cải tiến và lưu truyền qua hàng thế kỷ. Và ở mỗi vùng miền khắp xứ Phù Tang, nghề dệt lại được phát triển theo phong cách độc đáo riêng, phản ánh bản sắc văn hóa và câu chuyện lịch sử của từng địa phương.

    Những năm gần đây, nương theo “làn sóng Nhật Bản” đang lan tỏa trên toàn cầu, các loại vải dệt truyền thống cũng ngày càng được quốc tế đón nhận và ngợi ca. Sự độc đáo, đa dạng trong kết cấu và thiết kế hoa văn, quy trình dệt cầu kỳ cần đến tay nghề bậc thầy những sản phẩm này là đại diện tiêu biểu cho tinh thần thủ công của các nghệ nhân xứ Phù Tang, vốn được biết đến như những cá nhân miệt mài đuổi theo sự hoàn hảo.

    Trong thời đại vải công nghiệp và sợi tổng hợp lên ngôi, những thước vải dệt tay tỉ mỉ, tiêu tốn nhiều công sức và chứa đựng linh hồn của người thợ lại càng tỏa sáng rực rỡ. Những căn chỉnh tinh tế về độ căng của sợi và kiểu dệt làm nên vẻ mềm mại cùng độ bóng mà máy móc khó lòng mô phỏng. Và đâu đó trên mỗi tấm vải dệt thủ công này, như ở những đường vân sợi gồ lên, ta tìm thấy vẻ đẹp của sự bất toàn cái vắng mặt trong những sản phẩm công nghiệp luôn đề cao sự chuẩn xác.

    det-nhat-ban
    Ảnh: okinawastory.jp

    Lịch sử nghề dệt xứ Phù Tang

    Thời Jomon đến thời Nara

    Nghề dệt vải ở Nhật bắt đầu từ khi nào là câu hỏi cho đến nay vẫn chưa có đáp án chính xác. Tuy nhiên, mảnh vải gai dầu (hemp) cổ xưa nhất khai quật được là từ gò vỏ sò Torihama (thị trấn Mikata, tỉnh Fukui), có niên đại từ đầu thời Jomon (10.000 TCN - 300 TCN). Còn mảnh vải gai (ramie) cổ nhất thì được phát hiện tại di chỉ Nakayama (huyện Minamiakita, tỉnh Akita), cuối thời Jomon. Trên bề mặt tấm vải này có dính sơn mài, vì vậy có thể nó đã được sử dụng trong quá trình lọc và tinh chế sơn.

    Hemp và ramie trong tiếng Nhật thường được gọi chung là “麻 asa”, trong nhiều trường hợp không có sự phân biệt rạch ròi. Từ này cũng là tên gọi chung cho nhóm sợi thực vật cấu tạo từ cellulose với gần 20 loại khác nhau, trong đó tiêu biểu gồm: “大麻” (hemp, gai dầu), “苧麻” (ramie, gai), “亜麻” (linen/flax, lanh), “黄麻” (jute, đay), “マニラ麻” (Manila hemp/abacá, sợi chuối có nguồn gốc từ Philippines).

    asa
    Các loại cây này được gọi chung là Asa. Ảnh: hempfabric-organic.com

    Trong đó hemp và ramie là hai loại sợi quan trọng đã được người Nhật sử dụng phổ biến trong suốt chiều dài lịch sử, từ để may trang phục cho đến làm lưới đánh cá, bao bì… Vải linen ngày nay cũng phổ biến, nhưng thực ra chỉ mới bắt đầu được sản xuất quy mô lớn từ thời Minh Trị (1868-1912).

    asanoha
    Asanoha (lá gai dầu) là một họa tiết quen thuộc trong văn hóa Nhật Bản, cho thấy ý nghĩa của loại cây này với người Nhật. Trong Thần đạo, cây gai dầu được cho là có sức mạnh thanh tẩy. Ảnh: tanihata.co.jp

    Vào thời kỳ Yayoi (300 TCN - 300 SCN), lụa bắt đầu xuất hiện khi các kỹ thuật trồng dâu nuôi tằm, dệt lụa được du nhập từ Trung Quốc và bán đảo Triều Tiên. Đến thời Nara (710-794), nhiều kỹ thuật từ phương Tây và Trung Quốc tiếp tục đặt chân đến xứ Phù Tang, người Nhật đã tiếp thu và cải tiến chúng để cho ra đời những loại lụa chất lượng cao.

    Và khi nghề dệt càng phát triển thì chất liệu và kỹ thuật dệt trở thành tiêu chuẩn phản ánh vị thế xã hội của người mặc. Những loại lụa cao cấp, tinh xảo là đặc quyền dành riêng cho giới quý tộc, trong khi người dân thường vẫn mặc trang phục chủ yếu từ vải hemp hoặc ramie, trước khi vải bông (cotton) xuất hiện trong thời Edo.

    Thời Heian đến thời Edo

    Trong thời Heian (794-1185), kỹ thuật dệt tiếp tục phát triển mạnh mẽ với các hoa văn ngày một tinh xảo, và lụa vẫn là thứ vải mà giới quý tộc ưa chuộng. Những loại vải dệt mang hoa văn đặc trưng của Nhật Bản như Yusoku-orimono (有職織物) ra đời, được sử dụng bởi quý tộc triều đình hoặc những người phục vụ cho hoàng gia.

    Sản xuất hàng dệt may bấy giờ nằm dưới sự kiểm soát của triều đình. Đặc biệt, các xưởng dệt do chính quyền điều hành, được gọi là "oridono", là nơi chuyên sản xuất vải lụa cao cấp cho quý tộc và hoàng gia.

    Triều đình cũng áp đặt các quy định nghiêm ngặt về cấp bậc và màu sắc trang phục, đồng thời đặt ra những quy tắc cụ thể về trang phục theo địa vị xã hội và mùa trong năm. Các chính sách này không chỉ thúc đẩy kỹ thuật dệt mà còn nâng cao tầm quan trọng của hàng dệt may như một biểu tượng của địa vị xã hội, đại diện cho thứ văn hóa quý tộc trang nhã, tinh tế thời Heian.

    junihitoe
    Trang phục junihitoe (nghĩa đen: mười hai lớp) với cách phối màu theo mùa, thể hiện rõ cảm quan thẩm mỹ của giới quý tộc Heian, đồng thời cho thấy trình độ kỹ thuật nhuộm, dệt của người Nhật thời bấy giờ đã rất phát triển. Ảnh: fujingaho.jp

    Đến thời Edo (1603-1868), trồng dâu nuôi tằm được đẩy mạnh, nhờ đó mà nghề dệt lụa phát triển rộng khắp cả nước. Đặc biệt là tại kinh đô Kyoto, vùng Nishijin đã trở thành trung tâm sản xuất ra nhiều loại lụa, gấm thượng phẩm tiếng tăm bậc nhất. 

    Giai đoạn này cũng chứng kiến sự nở rộ của nhiều loại vải dệt ở các địa phương: vải gai cao cấp Nara-sarashi dùng làm lễ phục của võ sĩ; lụa Oshima Tsumugi là cống phẩm của đảo Amami Oshima cho phiên Satsuma; cùng nhiều loại vải nổi tiếng khác như Echigo Jofu, Yuki Tsumugi, Kurume Kasuri… Những nghề thủ công này phản ánh khí hậu, phong thổ và kỹ thuật đặc trưng của từng vùng miền, góp phần tạo nên bức tranh đa sắc của văn hóa dệt xứ Phù Tang.

    Trong thời kỳ của bình an và thịnh vượng này, những thương nhân giàu có cũng bắt đầu mặc lụa một động lực để nghề ươm tơ dệt lụa tiếp tục phát triển rực rỡ. Tuy nhiên sau đó, lệnh cấm xa xỉ phẩm đã được ban hành, những người không thuộc giới quý tộc và võ sĩ không được quyền mặc vải lụa, gấm hoặc thêu và bị hạn chế cả về màu sắc trang phục.

    Do đó, tầng lớp thường dân (nông dân, thợ thủ công, thương nhân) chủ yếu vẫn mặc vải dệt từ hemp, ramie hoặc bông. Bông vải xuất hiện tại Nhật vào cuối thế kỷ 16, dưới triều đại của Toyotomi Hideyoshi. Ban đầu canh tác loại cây này gặp khó khăn do vấn đề khí hậu, nhưng sản xuất bắt đầu phát triển mạnh từ cuối thế kỷ 17, đưa bông trở thành loại vải phổ biến ở Nhật.

    Ngoài các chất liệu chính là hemp, ramie, lụa, người Nhật còn dệt vải từ sợi hoặc vỏ của nhiều loại cây khác như fuji (tử đằng), ohyo (thuộc họ cây Du), shina (thuộc chi Đoạn).

    fuji-ori
    Fuji-ori (藤織り) dệt bằng sợi từ lớp nằm giữa lõi và vỏ ngoài của thân cây tử đằng, là loại vải cổ xưa được nhắc đến trong "Vạn Diệp Tập". Ảnh: uminokyoto.jp

    Thời Minh Trị đến nay

    Đến thời Minh Trị (1868-1912), những khung cửi quy mô lớn được nhập khẩu, nghề dệt bước vào giai đoạn công nghiệp hóa. Tự động hóa phát triển, nhiều kỹ thuật từ nước ngoài được áp dụng mang đến những sản phẩm dệt theo công nghệ hiện đại.

    Dù quá trình cơ giới hóa mạnh mẽ đã diễn ra trong nghành dệt may, tại nhiều địa phương vẫn còn những nghệ nhân duy trì kỹ thuật dệt vải bằng khung cửi truyền thống. Chính nhờ họ mà nghề dệt của Nhật Bản vẫn được lưu giữ và tiếp nối cho đến ngày nay. Dẫu vậy khó khăn vẫn chồng chất từ việc suy giảm nhu cầu khi người Nhật ngày càng ít mặc kimono, hay vấn đề thiếu người kế thừa một tình trạng chung của các nghề thủ công truyền thống.

    Nằm trong số những nỗ lực để bảo tồn nghề dệt, các ứng dụng mới cho vải truyền thống đã và đang được phát triển. Sự yêu thích của quốc tế dành cho các nghề thủ công của Nhật Bản cũng mở ra cơ hội cho các xưởng dệt lâu đời để đưa sản phẩm của mình ra thế giới. Ngoài ra, du lịch kết hợp với tham quan, trải nghiệm dệt vải tại các xưởng dệt cũng đang ngày càng nhận được sự quan tâm từ du khách quốc tế.

    nishijin-ori-hosoo
    Nội thất bằng vải gấm Nishijin-ori từ HOSOO xưởng dệt lâu đời thành lập vào năm 1688. Ảnh: Lexus News

    Một số loại vải dệt truyền thống nổi tiếng

    Vải dệt thủ công được sản xuất trên khắp Nhật Bản, khai thác thế mạnh đặc trưng của từng vùng. Trong số đó, có 38 loại đã được Bộ trưởng Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp Nhật Bản công nhận là sản phẩm thủ công truyền thống, và dưới đây là một số đại diện tiêu biểu.

    Nishijin-ori - 西陣織 (Kyoto)

    Nishijin-ori là tên gọi chung cho các loại vải dệt được sản xuất tại khu vực Nishijin (Kyoto). Với vẻ đẹp lộng lẫy, tinh xảo, loại gấm tiêu biểu này được dùng phổ biến để may kimono, obi, cà vạt…

    Với Nishijin-ori, sợi tơ tằm được nhuộm trước khi dệt. Quá trình dệt sử dụng nhiều kỹ thuật, phương pháp khác nhau bao gồm: "kinran", kết hợp các sợi chỉ vàng và bạc; "tsuzure-ori", dùng móng tay mài thành hình răng cưa để dệt sợi ngang; “kara-ori” kiểu dệt đặc trưng với hoa văn phong phú, rực rỡ.

    nishijin-ori
    Ảnh: kimonoichiba.com
    tsuzure-ori
    Móng tay được mài thành hình răng cưa trong kỹ thuật tsuzure-ori. Ảnh: colossal

    Tango Chirimen - 丹後ちりめん (Kyoto)

    Đây là loại lụa đặc trưng của vùng Tango, có bề mặt nhăn (shibo) đặc trưng. Tango Chirimen được dệt bằng tơ đũi với sợi ngang được xoắn mạnh và sợi dọc không xoắn. Sợi ngang được xoắn khoảng 3.000-4.000 vòng trên mỗi mét bằng một máy xoắn sợi gọi là Hatcho, giữ sợi luôn ướt trong quá trình kéo sợi để tránh bị đứt. Sau khi dệt, vải sẽ trải qua quá trình nấu tẩy loại bỏ lớp keo và tạp chất. Trong quá trình này, vải co lại tới 30%, tạo ra hiệu ứng shibo gồ ghề trên bề mặt.

    tango-chirimen
    Ảnh: renacnatta.com

    Tango Chirimen là loại vải may kimono phổ biến, và vải màu trắng trơn thường được dùng trong kỹ thuật nhuộm yuzen.

    Uetsu shina-fu - 羽越しな布 (Yamagata, Niigata)

    Đây là loại vải được sản xuất tại khu vực Sekikawa, tỉnh Yamagata, và Sanpoku, tỉnh Niigata. Vải được dệt từ vỏ cây shina mọc ở vùng núi, là loại vải dệt lâu đời nhất tại Nhật sử dụng sợi làm từ vỏ cây. Trước đây Uetsu shina-fu được dùng rộng rãi để may quần áo, bao đựng ngũ cốc, túi lọc rượu, còn ngày nay có các ứng dụng phổ biến như làm túi xách, mũ, rèm noren…

    uetsu-shina-fu
    Ảnh: niigata-kankou.or.jp

    Để sản xuất loại vải này, người ta lột phần vỏ bên trong của cây, tước thành sợi rồi dệt vải. Quy trình đầy đủ lên tới hơn 20 bước. Đặc trưng của Uetsu shina-fu là cảm giác thô mộc, vẻ đẹp giản đơn, khả năng chống nước và độ bền cao.

    Yuki Tsumugi - 結城紬 (Ibaraki)

    Đây là tên của loại vải lụa nổi tiếng được sản xuất chủ yếu ở thành phố Yuki, tỉnh Ibaraki, đã được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể vào năm 2010. Lụa Yuki Tsumugi nhẹ, mềm mại và giữ ấm tốt, mang vẻ thanh lịch, nhã nhặn và là loại vải may kimono phổ biến.

    yuki-tsumugi-2
    Ảnh: waknot.com

    Đặc trưng đầu tiên của phương pháp dệt Yuki Tsumugi là tơ tằm được kéo tỉ mỉ từng sợi, thay vì kéo nhiều sợi từ nhiều kén cùng lúc. Để tạo hoa văn, người ta sử dụng một kỹ thuật gọi là kasuri*, bao gồm việc buộc chỉ cotton quanh những phần sợi cần giữ nguyên không nhuộm - các vị trí này được tính toán trước để tạo ra họa tiết mong muốn. Sợi nhuộm xong được bố trí lên khung cửi để dệt, tạo nên hoa văn có độ "nhòe" đặc trưng. Kasuri xuất hiện trong nhiều loại vải dệt của Nhật Bản.

    yukikasuri
    Các vị trí được bọc sợi sẽ không được nhuộm. Ảnh: motoji.co.jp

    *Kasuri thường được gọi chung là Ikat (tiếng Indonesia) ở nước ngoài. Kỹ thuật này phổ biến ở một số quốc gia thuộc Đông Nam Á, Nhật Bản, Ấn Độ. Đồng bào Cơ Tu, Ba Na, Thái Đen ở Việt Nam cũng sử dụng kỹ thuật này, thường gọi là “nhuộm bao sợi”.

    Omi-jofu - 近江上布 (Shiga)

    Omi-jofu được sản xuất tại khu vực xung quanh thị trấn Koto thuộc tỉnh Shiga. Jofu (上布 Thượng Bố) vốn là tên gọi của loại vải cao cấp dệt từ hemp và ramie, thường dùng làm cống vật vào thời Edo. Và vải hemp/ramie của vùng Koto này từ lâu đã nổi tiếng về chất lượng, được bán tại trạm Takamiya trên tuyến Nakasendo nối Kyoto và Edo.

    Đặc trưng của Omi-jofu là độ mềm mại, mịn và thoáng mát với màu sắc dịu nhẹ và hoa văn nhòe đặc trưng của kỹ thuật kasuri. Loại vải này được ưa chuộng để may kimono mùa hè.

    omi-jofu
    Ảnh: kimono-en.com

    Echigo-jofu và Ojiya-chijimi - 越後上布・小千谷縮 (Niigata)

    Echigo-jofu là nghề dệt vải ramie tại vùng Uonuma của “xứ tuyết” Niigata. Khu vực này được bao phủ bởi tuyết và duy trì độ ẩm vừa phải, do đó thích hợp để sản xuất vải ramie do loại sợi này dễ đứt khi không khí khô. Sợi ramie được tách ra khỏi cây bằng móng tay và xe sợi bằng tay. Ojiya-chijimi là phiên bản cải tiến của Echigo-jofu, cả hai đã được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể vào năm 2009.

    echigo-jofu
    Ảnh: hirotatsumugi.jp

    Một đặc trưng thú vị của hai loại vải này là quá trình phơi vải dưới tuyết yuki-zarashi. Vải sau khi dệt được giặt trong nước nóng, dùng chân giẫm lên để làm mềm, rồi đem phơi trên những cánh đồng phủ tuyết trong 10 đến 20 ngày (khoảng giữa tháng 2 tháng 3). Việc phơi vải sử dụng hiệu ứng tẩy trắng từ ozone, sinh ra khi tuyết bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời.

    ojiya-chijimi
    Phơi vải vào mùa đông. Ảnh: japan.travel

    Awa Shijira-ori - 阿波しじら織 (Tokushima)

    Awa Shijira-ori là loại vải bông được sản xuất tại thành phố Tokushima, tỉnh Tokushima. “Shijira” có nghĩa là những nếp nhăn mịn trên bề mặt vải. Đặc trưng của Awa Shijira là hiệu ứng xốp, gồ ghề được tạo ra bởi những sợi dọc có độ căng khác nhau. Hiệu ứng này vừa tạo cảm giác nhẹ nhàng, độc đáo, vừa giúp vải không dính sát vào da khi đổ mồ hôi, vì thế rất được ưa chuộng làm chất liệu cho trang phục mùa hè.

    awa-shijira
    Ảnh: story.nakagawa-masashichi.jp

    Vải “Awa Shoai Shijira-ori" (nghĩa là "Awa Shijira được nhuộm với thuốc nhuộm chàm của vùng Awa") đã được công nhận là Nghề thủ công Truyền thống của Nhật Bản vào năm 1978.

    Kurume Kasuri - 久留米絣 (Fukuoka)

    Đây là loại vải dệt Kasuri được sản xuất tại thành phố Kurume, tỉnh Fukuoka một trong ba vùng dệt Kasuri lớn nhất Nhật Bản. Đặc trưng của Kurume Kasuri là họa tiết trắng trên nền vải nhuộm chàm, nhưng ngày nay cũng được phát triển thêm nhiều màu sắc khác.

    Kurume Kasuri là một trong những loại vải dễ nhận biết nhất và đặc biệt được yêu thích ở nước ngoài khi sắc chàm indigo lên ngôi. Ngoài ra, loại vải gắn với kimono này đã thành công chuyển mình với những ứng dụng mới như may trang phục thường ngày, phụ kiện, hoặc dùng trong thiết kế nội thất.

    kurume-kasuri
    Ảnh: crossroadfukuoka.jp

    Mời bạn khám phá những câu chuyện về nghệ thuật dệt xứ Phù Tang tại Chuyên đề tháng 9.

    kilala.vn

    Category

    Bình luận không được chứa các ký tự đặc biệt!

    Vui lòng chỉnh sửa lại bình luận của bạn!