Geisha 96 tuổi lưu giữ nghệ thuật truyền thống giữa lòng Shibuya
Ẩn mình giữa khu Maruyama rực rỡ ánh đèn neon là một nhà hàng ryotei yên tĩnh nằm khuất sau hàng rào gỗ. Từ bên trong vọng ra giai điệu của một bài kouta – thể loại bài hát ngắn được chơi bằng đàn shamisen, vốn phổ biến trong giới geisha. Tiếng đàn ấy là của bà Koito Hisagoya, một geisha kỳ cựu năm nay đã bước sang tuổi 96.
Vào thời đó, dọc các con phố ở Maruyama có khoảng 40 ryotei – nhà hàng Nhật Bản truyền thống. Tại địa điểm được đặt tên là “Cầu thang Geisha” lúc nào cũng nhộn nhịp bóng dáng các geisha đang hối hả đến những bữa tiệc tối ở ryotei.

“Thời hậu chiến, thế giới hoa liễu sôi động nhất là vào thời kỳ tăng trưởng kinh tế cao, khoảng năm Chiêu Hòa 30 (1955). Lúc đó có rất nhiều người sử dụng các nhà hàng kiểu Nhật ryotei làm nơi giao dịch công việc. Vì vậy, các geisha luôn được mời từ bữa tiệc này sang bữa tiệc khác, tất bật chạy đi chạy lại đến tận 1-2 giờ sáng,” bà nhớ lại.
"Hầu hết những vị khách quý của tôi giờ đã sang thế giới bên kia", Koito nói thêm.
Maruyama từ lâu đã được coi là trụ sở của Tập đoàn Tokyu, tập đoàn đường sắt và bán lẻ đã định hình khu vực Shibuya sau chiến tranh. Nhà sáng lập Tokyu là Goto Keita từng có một tuyên bố nổi tiếng: "Hãy mang tất cả geisha ở Maruyama đến cho ta", và quả thực từng geisha đã được mời đến gặp ông.
Trong số những khách quen của bà Koito có nhạc sĩ So Nishizawa, người đã sáng tác ca khúc Karatachi Nikki cho ca sĩ enka Chiyoko Shimakura và góp phần định hình âm nhạc Nhật Bản thời hậu chiến. Hay họa sĩ truyện tranh Ichiro Tominaga (tác giả Chinkoro Nee-chan), yokozuna (cấp bậc cao nhất trong sumo) Kitanofuji cũng nằm trong số những người tìm đến xem bà biểu diễn.
Khu phố geisha Maruyama hoạt động từ thời Taisho (1912-1926) và từng nhộn nhịp khách khứa cho đến thời hậu chiến. Vốn là nơi sinh sống của khoảng 400 geisha, giờ đây họ chỉ còn lại ba, trong đó có bà Koito.

Dưới danh nghĩa Shibuya Wagi, các geisha và người hỗ trợ của họ tổ chức các sự kiện trình diễn đàn shamisen, múa nihon buyo và các loại hình nghệ thuật truyền thống khác để gìn giữ văn hóa lâu đời của Nhật Bản.
"Dạo này tay chân tôi đau nhức. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình vẫn còn là geisha ở tuổi này", bà vừa nói vừa khéo léo chỉnh dây đàn shamisen. Với cây đàn ba dây, bà đã gìn giữ truyền thống của khu hanamachi ở Maruyama, bất chấp thời gian dường như đã đẩy họ vào quên lãng.
Tại ozashiki – những buổi tiệc nơi các geisha biểu diễn, bà không bao giờ uống rượu. "Như vậy, tôi có thể giữ được sự tỉnh táo và tập trung. Nhưng tôi hút thuốc cho đến khi khói xì ra tai", bà cười và cho biết không bao giờ hút ít hơn hai bao thuốc lá Peace mỗi ngày.
Tám năm trước, bà Koito đã lên cơn đau tim trong một buổi ozashiki và được đưa đến bệnh viện. Dù vậy, bà vẫn trở lại và tuyên bố: "Tôi muốn tiếp tục chơi đàn shamisen đến khi lìa đời."

Ngay cả bây giờ, Koito vẫn nói rằng những cơn đau nhức trên cơ thể bà đều tan biến ngay khi bà đến một ozashiki. "Ngay lúc này, tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Được mời biểu diễn ở độ tuổi này, chẳng phải đó đích thị là hạnh phúc hay sao?"
“Tôi nghĩ không có công việc nào tuyệt vời hơn nghề geisha. Bạn được mặc những bộ đồ đẹp đẽ, được mời vào phòng tatami và trò chuyện vui vẻ. Nghe có vẻ hơi lạ, nhưng bạn thậm chí còn được uống rượu miễn phí, nên cảm giác như được ban tặng một báu vật. Nếu được tái sinh, tôi muốn lại được làm geisha”, bà khẳng định.
kilala.vn
Nguồn: Japan Forward
Đăng nhập tài khoản để bình luận