Nguyễn Lyna: "Với tôi, Việt Nam là chốn để quay về"
Tôi sinh ra và lớn lên tại Nhật nhưng ba mẹ tôi đều là người Việt Nam. Ba mẹ muốn nuôi dạy tôi như một người Việt nhưng tôi lại không biết gì về Việt Nam cả mà cứ sống như một người Nhật suốt một thời gian dài.
Thế nhưng, cơ hội đã đến với tôi khi tôi lên đại học và chọn chuyên ngành Việt Nam. Mùa hè năm 20 tuổi, lần đầu tiên tôi quyết định một mình đến thăm Việt Nam sau 10 năm chưa có dịp đặt chân trở lại. Lần này không phải do ba mẹ sai bảo mà tôi đã tự để dành tiền để lên kế hoạch cho chuyến đi của mình.
Việt Nam sau 10 năm đã thay đổi rất nhiều so với kí ức của tôi. Nhưng cũng có nhiều điều vẫn còn vẹn nguyên như hồi tôi còn bé.
So với ngày trước, tôi đã nghe được tiếng Việt nhiều hơn nên có thể tự mình làm nhiều thứ, đặt chân đến nhiều nơi mà không cần thông qua gia đình.
Thỉnh thoảng tôi cũng gặp phải những chuyện nguy hiểm và khó chịu, nhưng phố xá và con người nơi đây vẫn rất sôi động và ấm áp tình người. Biết tôi là Việt kiều, mọi người vui vẻ nói chuyện, hỏi thăm về Nhật Bản. Tôi cảm nhận được sự gần gũi lạ kì và đôi chút hoài niệm như thể mỗi người Việt Nam đều là người thân và bạn bè của tôi vậy.
Nhờ chuyến đi đó mà tôi biết được những từ tiếng Việt mình vẫn vô thức sử dụng thật ra còn có rất nhiều cách nói khác, biết được ý nghĩa cái tên tiếng Việt của mình và dần yêu thích nó hơn. Lần đầu tiên tôi được mặc áo dài, được ăn thật nhiều món Việt Nam, có thể tự mình lái xe máy… Dù là người nước ngoài hay trong thoáng chốc được làm người Việt Nam, khoảng thời gian ngắn ngủi sống ở đây vẫn đủ để tôi cảm nhận được sức quyến rũ của đất nước này. Một niềm tự hào khôn tả lớn dần lên trong tôi khi ý thức được rằng ba mẹ mình đã trưởng thành ở một đất nước tuyệt vời như thế.
Chính vì bị quyến rũ trước sức hấp dẫn của Việt Nam nên hàng năm tôi đều sang thăm Việt Nam một lần. Mỗi lần như vậy, tôi lại tích lũy được thêm nhiều kinh nghiệm quý báu, chúng đều là những kỉ niệm không thể nào quên. Điều khiến tôi cảm động nhất không phải là được bà con họ hàng mà được chính người Việt Nam nói câu “Về Việt Nam nữa nhé”, chứ không phải “Lại đến Việt Nam chơi nhé”.
Nếu như ngày ấy không trở về Việt Nam, có lẽ tôi đã cứ sống một cuộc đời hời hợt mà không biết gì về ba mẹ và nguồn cội của mình. Nhưng trong khoảng thời gian được sống ở Việt Nam, tôi có cảm tưởng mình đã sống trọn vẹn như một người Việt Nam thực thụ.
Với tôi, Nhật Bản là quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên. Còn Việt Nam là nơi mà phần “người Việt Nam” trong tôi tìm thấy chốn quay về.
kilala.vn
27/11/2018
Bài & hình ảnh: Nguyễn Lyna
Đăng nhập tài khoản để bình luận