
Tiệm tạp hóa lưu động tại thị trấn của những người già
Tại một vùng xa xôi hẻo lánh ở tỉnh Tottori, có một chiếc xe tải chở đầy thực phẩm, được xem là “phao cứu sinh” để những người già nơi đây vui sống mỗi ngày.
Thị trấn của những người cao tuổi
Hino là một thị trấn tọa lạc tại phía tây nam Tottori - tỉnh có ít cư dân nhất Nhật Bản. Thị trấn này nằm ở lưu vực sông Hino, một thời nổi tiếng với ngành sản xuất thép trong lò tatara truyền thống.
Tuy nhiên hiện nay, địa phương này đang phải đối mặt với tình trạng già hóa dân số nghiêm trọng, cũng như nhiều vùng nông thôn khác tại Nhật Bản. Vào năm 2019, tỷ lệ người từ 65 tuổi trở lên đã vượt quá 50% cư dân, đưa Hino vào danh sách "cộng đồng ngoại biên" có nguy cơ biến mất do suy giảm dân số.
Takada Akinori - một cư dân tại đây, đã chứng kiến sự thay đổi của thị trấn. Là người đến từ nơi khác, Takada theo học tại Đại học Tottori để nghiên cứu về bảo tồn môi trường (xanh hóa sa mạc) và sản xuất thực phẩm. Sau khi tốt nghiệp, anh làm việc tại một nhà máy sản xuất rượu sake vào mùa đông và làm nông từ mùa xuân đến mùa thu.
Takada bắt đầu công việc đồng áng vào năm 2010, khi 27 tuổi, sau khi học hỏi những kiến thức cơ bản từ người dân địa phương. Bấy giờ Hino có 3.900 cư dân nhưng hiện nay chỉ còn dưới 2.600 người, và chủ yếu là người cao tuổi.
Trong những năm qua, nhiều nông dân lớn tuổi không còn khả năng chăm sóc cánh đồng nên đã giao phó chúng cho Takada. Vì vậy, anh hiện quản lý 10ha đất nông nghiệp ở bảy ngôi làng trong thị trấn, trở thành nông dân lớn nhất tại Hino.
Chứng kiến những người cao tuổi gặp nhiều khó khăn trong sinh hoạt hằng ngày, Takada đã triển khai một sáng kiến thiết thực để hỗ trợ họ.

Tiệm tạp hóa lưu động
Vào năm 2022, Aikyo - cửa hàng tạp hóa duy nhất của khu phố, tọa lạc bên ngoài ga Kurosaka, tuyên bố sẽ đóng cửa sau 30 năm hoạt động. Khi chính quyền thị trấn tìm kiếm người để tiếp quản Aikyo, chủ cũ cửa hàng đã tiếp cận Takada - người lúc này đã trở thành trụ cột của cộng đồng địa phương.
Người chủ cũ cảm thấy Takada hoàn hảo để thay thế mình, vì anh rất được hàng xóm tôn trọng. Takada có tính cách hòa đồng và hướng ngoại, anh thường xuyên mời người dân thị trấn đến nhà mình chơi.
Ban đầu, Takada đã từ chối lời đề nghị bởi anh chỉ quen làm công việc của một nhà nông. Tuy nhiên khi nhận ra cửa hàng có ý nghĩa như thế nào đối với các cư dân cao tuổi, cuối cùng anh đã chấp nhận.
Sau đó anh đã thành lập một công ty để điều hành Aikyo, với sự trợ giúp của chính quyền địa phương, và bắt đầu cung cấp dịch vụ tạp hóa lưu động. Vợ anh là chị Miki đã nghỉ công việc y tá ở trường học để hỗ trợ chồng.
Siêu thị mở cửa lúc sáng sớm, anh cùng vợ điều hành công việc với khoảng 10 nhân viên. Takada nhận nhiệm vụ giao hàng, anh sẽ chất hàng hóa lên xe tải và chở chúng đến tận nhà của những người già trong vùng. Họ đều lớn tuổi và gặp khó khăn trong việc đi lại, di chuyển bằng xe cộ, cũng như ít sử dụng các thiết bị công nghệ để đặt hàng.

Xe tải trông giống như một tiệm tạp hóa nhỏ với đầy đủ các mặt hàng. Anh sẽ đến các khu phố khác nhau tùy từng ngày trong tuần và trở về siêu thị lúc trời sắp tối, sau khi đưa hàng đến tận tay các ông, các bà trong thị trấn.
Một khách hàng cho biết: “Dịch vụ giao hàng này thực sự là một phước lành. Nó giúp tôi sống sót”.


Ngoài việc giao đồ đến tận tay khách hàng, Takada còn vui vẻ giúp người già các công việc khác mà họ nhờ vả. Anh còn được giao nhiệm vụ theo dõi tình trạng sức khỏe của các cư dân cao tuổi, đây là dự án được điều hành bởi sở y tế cùng hội đồng phúc lợi xã hội của địa phương. Anh đến thăm khoảng 200 người già mỗi tháng để kiểm tra sức khỏe và hỗ trợ họ khi cần thiết.

Takada cho biết về công việc của mình: “Hành vi mua sắm của khách có thể tiết lộ rất nhiều điều. Nếu ai đó bắt đầu gặp khó khăn khi đếm tiền lẻ, đó có thể là dấu hiệu của chứng mất trí. Tôi sẽ thông báo điều này với chính quyền để họ có biện pháp giúp đỡ”.
Tương lai của tiệm tạp hóa lưu động
Anh Takada chia sẻ: “Xe bán hàng và người bán hàng rong đã tồn tại từ lâu đời, vì vậy việc bán lẻ lưu động không phải là điều gì mới mẻ. Tôi đã trải qua thời thơ ấu của mình ở vùng rừng núi hẻo lánh Nara và nhớ rất rõ việc mua hàng trên chiếc xe đầy ắp đồ của người bán hàng rong. Tất cả trẻ em trong khu sẽ tụ tập khi người đàn ông chở hàng đến và trò chuyện với anh ta.
Khi xã hội thịnh vượng hơn, mọi người đổ xô đến các trung tâm mua sắm ở thành thị để thỏa mãn cơn thèm muốn tiêu dùng. Tuy nhiên, với sự thay đổi về nhân khẩu học gần đây, khi dân số già hơn thì các cửa hàng ở khu vực ngoại thành cũng dần đóng cửa, thậm chí các hợp tác xã chuyên giao hàng tận nhà cũng đang rút khỏi thị trường”.
Takada coi dịch vụ bán hàng di động của mình là giải pháp tạm thời và rồi cũng sẽ biến mất trong tương lai, bị thay thế bởi các dịch vụ công nghệ tiên tiến hơn như việc giao hàng đến tận nhà bằng máy bay không người lái.

Tuy nhiên Takada thấy rằng tiệm tạp hóa lưu động của anh đã tạo nên sự thay đổi lớn ở thời đại ngày nay. Nó không chỉ hỗ trợ cho người già mà còn tạo ra “tình người”.
Theo anh, những cuộc trò chuyện giữa người bán và khách hàng, sự ấm áp khi hàng hóa được trao tay và tiếp xúc vật lý khi mua bán đã mất đi trong xã hội hiện đại. Cuộc sống có thể thuận tiện hơn khi việc mua hàng diễn ra chỉ bằng một cú nhấp chuột, nhưng chúng ta có hạnh phúc hơn vì điều đó không?
Tiệm tạp hóa trên xe của Takada khơi gợi lại gánh hàng rong của ngày xưa, kết nối cộng đồng và giúp người già vơi bớt cô đơn, họ được chuyện trò, được quan tâm sau mỗi lần mua sắm.
kilala.vn
Đăng nhập tài khoản để bình luận