102 tuổi vẫn đam mê bán ramen, cụ bà trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người
Một quán ramen ở thành phố Fujioka, tỉnh Gunma ngày nào cũng tấp nập du khách xếp hàng để thưởng thức món mì do cụ bà Fuku Amagawa, 102 tuổi, đứng bếp và phục vụ.
Tuy vậy, cảnh tượng tại quán ăn lại tấp nập hơn bao giờ hết, thậm chí không hiếm những vị khách nước ngoài. Thực khách phải xếp hàng dài trước giờ mở cửa lúc 11h30 sáng, và năm bàn ăn, với sức chứa khoảng 20 người, nhanh chóng kín chỗ.
Người phụ nữ nổi tiếng - bà Fuku Amagawa, cũng luôn có mặt tại quán. Với vóc dáng nhỏ nhắn, bà di chuyển nhanh nhẹn, giao tiếp mạch lạc với nụ cười thường trực trên môi, khó lòng đoán được năm nay bà đã 102 tuổi.
Dù đã ở độ tuổi được nghỉ ngơi nhưng bà Fuku vẫn miệt mài lao động. Nhưng cũng bởi tuổi tác mà bà không thể làm việc toàn thời gian tại quán. Mỗi ngày bà dành một khoảng thời gian nhất định để làm việc, bởi đơn giản bà chỉ muốn lao động và gặp gỡ mọi người.
Bà Fuku phụ trách làm mì ramen. Với đôi tay khéo léo, bà đong mì và cho vào một nồi lớn, chuẩn bị nước dùng, chắt nước mì, thêm thịt xá xíu và hành lá thái nhỏ, rồi bưng bát mì ra cho khách. Cho đến gần đây, bà vẫn thường nấu ba phần cơm rang trong một chiếc chảo dày như một thói quen.
Giữa lúc nấu nướng, bà luôn vận động. Ngoài việc tính tiền và rửa bát, bà cũng tập squat nhẹ và còn tập thể dục bằng cách nâng bắp chân. "Ngồi yên một chỗ thì phí lắm. Tôi chỉ làm theo bản năng thôi", bà chia sẻ.
Đây dường như là những hoạt động thường nhật trong suốt nhiều năm qua nhưng bà lại đột nhiên nổi tiếng vào khoảng 2 năm trước, khi tròn 100 tuổi. Câu chuyện của bà đã được lan truyền rộng rãi trên các phương tiện truyền thông chính thống, mạng xã hội khiến nhà hàng bỗng chốc được nhiều người biết đến. Khách hàng đến từ Mông Cổ, Đài Loan, Đức và nhiều quốc gia khác cũng tìm đến đây.
Chưa dừng lại ở đó, thần tượng của bà Fuku - ca sĩ kiêm diễn viên Takuya Kimura đã có một chương trình quay tại nhà hàng. Sau khi tập đó được phát sóng, "hiệu ứng Kimutaku" (biệt danh của nam diễn viên) đã thu hút một lượng khách hàng khổng lồ, đến mức nhà hàng phải hạn chế khách vào cửa.
Trước khi bén duyên với việc kinh doanh quán ăn, bà Fuku làm nhân viên văn phòng tại một công ty xe buýt địa phương, kết hôn cùng cùng chồng có gia đình điều hành rạp chiếu phim duy nhất trong vùng, đây cũng là giai đoạn mà ngành công nghiệp điện ảnh phát triển mạnh mẽ. Vào năm 1964, khoảng thời gian diễn ra Thế vận hội Tokyo, đánh dấu sự phát triển của truyền hình màu, bà quyết định đóng cửa rạp chiếu phim để chuyển sang kinh doanh nhà hàng. Bộ phim cuối cùng họ trình chiếu là "Tokyo Olympiad" của Kon Ichikawa.
Chồng của bà Fuku là một đầu bếp giỏi và rất cầu kỳ về hương vị, còn bà Fuku thì có thời gian học việc tại một nhà hàng ở Takasaki, tỉnh Gunma nên việc mở một quán ăn không phải là thử thách quá khó với họ.
Mùa xuân năm 1965, họ cải tạo rạp chiếu phim thành nhà hàng Ginkatei. Những người trước đây đi xem phim mỗi tối giờ đến đây để ăn mì ramen và uống rượu. Quán ăn cũng giao đồ ăn cho hội đồng thị trấn cả ngày lẫn đêm.
Năm 2003, khi chồng bà - ông Takashi qua đời, bà đã cân nhắc đóng cửa nhà hàng. Nhưng cuối cùng bà quyết định duy trì quán, với sự hỗ trợ của con gái cả Kumiko Musha và con trai thứ hai Shunji, hiện đang quản lý nhà hàng.
Sáu mươi năm kể từ khi mở cửa, Fuku cho biết bà chưa bao giờ bị bệnh nặng, và vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Hành trình lao động cần mẫn của bà đã tiếp sức mạnh cho nhiều người. Trên tài khoản mạng xã hội của quán, hiện có 40.000 người theo dõi, hàng ngày họ đều nhận được những lời chia sẻ của mọi người như “Bà đã cho cháu năng lượng”, “Hãy luôn nở nụ cười rạng rỡ nhé”. Điều này cũng tiếp thêm động lực quý giá cho bà Fuku.
kilala.vn
Nguồn: Mainichi
Đăng nhập tài khoản để bình luận