Chiếc bánh kem Giáng sinh đầu tiên của tôi ở Nhật
Tháng 12 năm 2005, đến Nhật được 8 tháng, lúc là sinh viên năm nhất ở cao đẳng Hakuho (tỉnh Nara), tôi ít đi xa, chỉ quanh quẩn đi học, về ký túc xá, đi làm thêm, Giáng sinh đối với tôi là khoảng thời gian được nghỉ ngơi xem tivi. Tôi không biết rằng ở các thành phố lớn như Osaka họ chào đón Giáng sinh ra sao đâu.
Ngày 24 tháng 12, ngày Giáng sinh đầu tiên ở Nhật, bạn cùng phòng Shashi người Nepal đã đi Osaka đón Giáng sinh mấy ngày trước, tôi đi làm về và ăn cơm và xem tivi một mình.
10h đêm, phòng Shashi có người mở cửa, tôi đi vào nhà bếp để chào đón Shashi về vì hai phòng thông nhau bằng nhà bếp, không phải Sashi mà là Shrestha, sinh viên năm 2 bạn của Sashi về mượn phòng để nghỉ. Shrestha mở cửa nhà bếp chào tôi bằng câu “Merry Christmas!” rồi nói “Chúng ta hãy cùng ăn bánh kem thôi.”
Đối với sinh viên, ăn bánh kem là việc xa xỉ, bánh Giáng sinh cái nhỏ nhất cũng 2,000 yên (tương đương 400,000 đồng). Lúc đó lương một giờ của tôi chỉ có 700 yên, tôi làm suốt 3 giờ mới đủ tiền mua một cái bánh kem, lúc chiều tôi đi ra siêu thị gần nhà, có đi xem một vòng, coi như ăn bằng mắt rồi về, làm gì có tiền mua.
Tôi đã từng nói với bản thân mình là một ngày nào đó mình sẽ có tiền mua thật nhiều bánh ngon của Nhật về ăn, đồng thời cũng thầm ước, “Ước gì mình được ăn bánh kem Giáng sinh.” Ước rồi quên, vậy mà tối nay được cầm tận tay bánh kem chụp hình và còn được Shrestha cho ăn nửa cái!
Shrestha giải thích, “Mình muốn tự thưởng cho mình vì ngày Giáng sinh. Bánh kem này rẻ lắm. Vì tối nay là hết Giáng sinh rồi. Chủ tiệm bán rẻ cho mình. Thấy bạn vui như vậy là mình vui rồi. Chúc mừng Giáng sinh nha!” Merry Christmas! Đây là cái bánh kem đầu tiên cho Giáng sinh đầu tiên ở Nhật của tôi. Tôi đã ăn với niềm vui sướng tột cùng vì đã đạt được ước muốn trong ngày lễ thánh này. Cảm giác đó đến nay tôi còn nhớ mãi.
Bánh của người Nhật được làm với các nguyên liệu cao cấp, bánh mềm, đưa vào thì tan ngay trong miệng, kem tươi không tạo cảm giác ngấy, ăn rồi thì muốn ăn mãi vì cảm nhận được cái vị tinh tế, cầu kỳ lẫn cái tâm chăm chút cẩn thận của người thợ làm bánh.
Ngày 25 tháng 12, tôi đi thành phố Nara để xem người ta làm gì vào lễ Giáng sinh, một số tiệm vẫn còn bán bánh Christmas, có tiệm còn bán một cái bánh lớn bị bể hình dạng với giá 1,000 yên, trông không đẹp nhưng ngon, tôi cũng nghĩ hay mà mua ăn thử, nhưng lại nghĩ chỉ ăn một mình không chia sẻ với ai thì không vui nên lại thôi. Tôi nhận ra rằng, bánh kem Giáng sinh ngon, phải có người chia sẻ, ăn cùng thì Giáng sinh mới trọn vẹn.
Ở Nhật, vào ngày Giáng sinh người Nhật thường ăn gà rán KFC và bánh kem. Thay vì gà tây thì gà rán KFC phổ biến hơn vì ông già Kentucky nhìn rất giống ông già Noel, ăn gà rán như một cách mang không khí Giáng sinh về nhà.
Và, chỉ vì cái bánh kem Giáng sinh đầu tiên mà tôi quyết định dành thời gian khám phá Nhật Bản, kể từ ngày đó, tôi đã đi nhiều nơi, khám phá nhiều điều, học hỏi và trải nghiệm nhiều hơn. Để rồi, mỗi mùa Giáng sinh đến tôi lại nhớ về cái bánh kem của Shrestha và tự hứa sẽ cố gắng nữa và mãi mãi. Tôi tự nhắc nhở mình phải duy trì ước mơ và chăm chỉ mỗi ngày để biến những ước mơ của mình thành hiện thực – ước mơ có đủ tiền để mua thật nhiều bánh kem do người Nhật làm.
Giáng sinh năm nay tôi sẽ tổ chức cho học trò của mình trang trí bánh kem kiểu Nhật. Hôm nay tôi xem lại hình ngày xưa với nhiều kỷ niệm thân thương, và hứa rằng sẽ mang lại một đại tiệc thú vị cho các bé với cari kiểu Nhật, nước soda melon có kèm kem tươi, trái cây tráng miệng và bánh kem do các bé tự làm. Chắc chắn các bé sẽ vui lắm đây. Sau này các bé lớn lên sẽ đi Nhật dù để học hay du lịch thì các bé cũng sẽ nhớ "Bài học bánh kem" tôi dạy và cố gắng để đạt được những gì mình mong muốn.
Xuân Trinh/ kilala.vn
Xem thêm bài viết đồng tác giả: Tôi đã "sống sót" tại Nhật nhờ sự thành tâm
18/12/2017
Bài: Hồ Lê Thị Xuân Trinh
Đăng nhập tài khoản để bình luận