eMagazine

Chuyến leo núi Phú Sĩ của tôi là vào nghỉ lễ Obon năm 2004 khi tôi đang du học ở Nhật. Anh bạn người Nhật tên là Naoki ngỏ ý muốn dẫn tôi đi đâu đó chơi để tôi có thêm kỷ niệm về Nhật Bản. Tôi trả lời ngay lập tức là “Leo núi Phú Sĩ!”. Sau đó tôi nói chuyện với các bạn ở ký túc xá và bạn người Việt Nam đang làm việc ở Okazaki, các bạn cũng muốn đi. Thế là kế hoạch leo núi Phú Sĩ được quyết định với sự tham gia của 8 thành viên (5 nam và 3 nữ), trong đó bao gồm 1 Nhật, 1 Trung Quốc, 1 Mỹ, 3 Đài Loan (Trung Quốc) và 2 Việt Nam.

Tôi không hề lo lắng gì cho chuyến đi, nói đúng hơn là không biết gì để lo. Hành trang cho chuyến đi của tôi là máy chụp hình nhỏ, áo ấm, nón, 1 chai nước và phần xôi cho cả nhóm cùng với sự hớn hở là sẽ “Leo núi Phú Sĩ như ai”, đặc biệt là leo chung 8 người như vậy “Chắc là vui lắm đây”.

Hôm đó trời nắng nóng và hoàn toàn không mưa. Chuyến đi kéo dài trong 2 ngày. 5 giờ sáng ngày 13/8 chúng tôi khởi hành từ ký xá ở Okazaki bằng xe ô tô do Naoki lái, khoảng 8 giờ chúng tôi đến chân núi. Thường những người leo núi sẽ đi xe lên đến chặng 5 và leo bộ từ chặng 5 đến đỉnh, nhưng nhóm chúng tôi thống nhất là leo bộ từ chân núi đến đỉnh núi. Không biết các thành viên khác có suy nghĩ kỹ trước khi quyết định không, riêng tôi thì không suy nghĩ gì, chỉ là tôi quan niệm “mang tiếng leo núi thì muốn leo từ chân núi đến đỉnh núi”.

Trong suốt chuyến đi, trở ngại duy nhất chính là tôi mệt. Rất mệt! Đường xa và tôi không thở được, càng lên cao càng cảm thấy khó thở. Nhưng nhờ bình thở oxy của anh bạn đi cùng mà tôi đã không sao. Tuy vậy, cũng nhờ “mệt” mà tôi cảm nhận được rất nhiều điều. Các bạn đồng hành gia của tôi, chắc chắn cũng rất mệt nhưng họ không hề ích kỷ than mệt như tôi. Người thì đeo balo để tôi đỡ nặng, người thì đổi gậy để tôi dễ chống, người thì hát để động viên tôi,... Các bạn đã tiếp cho tôi một sức mạnh to lớn để tôi chinh phục núi Phú Sĩ - đó là ấn tượng lớn nhất trong hành trình leo núi. Đến bây giờ tôi vẫn rất cảm động khi nhắc đến điều này.

4h15 sáng, chúng tôi đặt chân lên đỉnh núi và có thể ngắm bình minh. Khoảnh khắc hết sức tuyệt vời không thể nào tả được khi đứng ngay tại đây để nhìn thấy mặt trời từ từ ló dạng, cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé trước thiên nhiên bao la rộng lớn này. Tôi và những người bạn đồng hành đã lặng đi trong niềm hạnh phúc vô bờ.

Đã hơn 13 năm trôi qua nhưng tôi không thể nào quên được những cảm xúc khi leo núi Phú Sĩ. Những lúc mệt hay muốn buông xuôi thứ gì đó thì tôi lại nhớ đến chuyến leo núi này với suy nghĩ “Mình đã từng leo núi Phú Sĩ từ chân đến đỉnh được mà!” và nhờ vậy mà tôi tiếp tục khí thế trở lại. Tôi rất tự hào vì mình đã làm được điều đó và có các bạn đồng hành tuyệt vời - những người đã góp phần rất lớn trong việc tạo cho tôi có được niềm tin “Tôi làm được!”.

Mình yêu thích núi Phú Sĩ ngay từ lúc học tiếng Nhật ở trường và còn làm hẳn một bài thuyết trình về núi Phú Sĩ nữa. Khi có dịp qua Nhật sinh sống, mình đã quyết tâm phải leo núi Phú Sĩ một lần cho biết.

Mình leo núi vào tuần giữa tháng 8/2015, thời gian mùa hè nóng nực ở Nhật. Mình chọn tuyến đường leo Fujinomiya, là tuyến đường có chiều dài ngắn nhất, vì vậy đây là tuyến đường phổ biến thứ hai sau tuyến Yoshida.

Mình và nhóm bạn gồm 6 người đi xe buýt lên đến lưng chừng núi, bắt đầu leo từ chặng số 5 vào tầm 3 giờ chiều. Sau một quãng đường dài và mệt mỏi, cả nhóm nghỉ qua đêm ở chặng số 7.5 vào lúc gần 8 giờ tối. Sau khi ăn tối, chúng mình chợp mắt đến khoảng 12 giờ sáng rồi tiếp tục hành trình. Ở chặng này, nhóm mình bị rớt lại 2 bạn vì quá mệt.

Đến chặng thứ 8.5 là tầm 3 giờ sáng, hai bạn khác trong nhóm gặp tình trạng say núi, choáng váng và lạnh nên không tiếp tục leo chung và nghỉ lại ở một nhà trọ. Đoạn đường ngày hôm trước dễ leo, bằng phẳng bao nhiêu thì qua chặng này khó khăn bấy nhiêu. Đó không còn là đường đi nữa mà toàn là đá leo dốc lên núi, mọi người cần phải sử dụng những dây xích được gắn sẵn trên đá và hết sức tập trung thì mới leo lên được.

Đến chặng 9.5 là gần 4h30 thì mình đã thấy một vùng trời hơi ửng hồng ở phía chân trời. Mình dự đoán sẽ không kịp leo lên đỉnh núi để thấy mặt trời mọc, nên quyết định sẽ dừng ở chặng 9.5 để ngắm bình minh. Vào lúc 4:59 mình đã được nhìn thấy mặt trời mọc lên từ chân trời phía Đông, đẹp một cách huy hoàng và đầy sức sống.

Sau khi mặt trời đã mọc lên hoàn toàn, mình quyết định hoàn thành nốt chặng leo cuối cùng để lên được đỉnh núi Phú Sĩ. Dọc đường đi mình để ý mọi người hay chào nhau, khi gặp người đi ngược chiều thì một trong hai người sẽ tự động chào hỏi trước “こんにちは – Chào bạn” và người kia cũng tự đáp lại cũng bằng lời chào đó. Ban đầu mình cũng không hiểu ý nghĩa của việc chào hỏi này nên hỏi thăm một người bạn Nhật thì được trả lời rằng “Đây là một nét văn hoá khi leo núi ở Nhật. Khi bạn chào hỏi người đối diện bằng một câu nói và nụ cười thì giống như tiếp thêm sức mạnh cho người ấy vậy. Khi leo núi ai cũng mệt mỏi và dễ nản chí nên nhiều khi chỉ cần một câu nói động viên này cũng giúp cho người còn lại thấy có tinh thần để tiếp tục chặng đường phía trước.”

Và khi nhìn thấy cánh cửa đền dẫn lên đỉnh núi, mình đã biết được rằng mình đã hoàn thành chuyến đi một cách an toàn và tốt đẹp nhất. Đứng từ độ cao 3.776m và nhìn thấy toàn cảnh mây trời xung quanh cùng mặt trời chói lọi, đó là lần ngắm bình mình đầu tiên và đẹp nhất cho tới bây giờ đối với mình. Tất cả mọi người đều như nín thở hướng mắt về phía chân trời đang dần hửng đỏ lên, đếm ngược từng giây từng khắc để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Mặt trời mọc lên trên từ những tầng mây. Khi những tia sáng ban mai đầu tiên của ngày mới đã xuất hiện ở chân trời, mình cảm tưởng như núi Phú Sĩ đang reo hò vì sự huy hoàng của nó vậy dù thực ra tiếng reo hò là từ mọi người xung quanh. Thiên nhiên thật đẹp và hùng vĩ trong khi con người thì nhỏ bé biết bao. Và một cảm xúc rất tự nhiên, mình đã khóc khi chứng kiến một cảnh tượng đẹp như vậy.